Quá khứ vị lai?!

Một vùng quê yên bình, giàn bầu bí được thiết kế dọc lối đi đang ở độ xuân thì - xanh ươm và đơm quả, quả to, quả nhỏ đang chen nhau. Trong tôi trào lên niềm xúc động xốn xang, thú thực đây là khung cảnh lần đầu tiên tôi thấy trong đời mình. Rảo bước nhanh tới thấy bên đường có 1 cô gái trẻ đang bế đứa bé nhỏ như đứng hóng đợi ai. Bé gái nhìn tôi cất tiếng bập bẹ "Mẹ, mẹ ơi", hơi thoáng ngỡ ngàng trong khi cô gái buông bé cho tôi và nói "Con chị mà, em là người giúp việc". Tôi nhìn kỹ - bé không giống đứa con hiện tại của tôi - bé có gương mặt trái xoan dài, mắt sáng lanh lẹ đang nhìn tôi ríu rít. "Chị vào nhà đi, anh đang đợi"...

Tôi bước vào trong. Một căn nhà rộng rãi nhưng giản dị. Đàn gà, những con heo đang ục ịch nằm lăn trên sàn. Anh buông tay nhìn tôi "Nhà bị dột, anh đang xem lại cái mái" - một người đàn ông cao, dáng người săn nhỏ đang nhìn tôi tươi cười "Em ngồi đi". Tôi vừa thấy ngỡ ngàng vừa thấy thân thiện "Nhà mình đây ư, nhà quá khứ vị lai của tôi ư?" Tôi ôm lấy anh, tự dưng lòng chùng xuống "Anh quả là người chồng biết quan tâm và chia sẻ. Mới cách đây một thời gian ngắn thôi, tôi đang buồn vì ở nhà việc gì cũng đến tay - thì hôm nay tôi được thấy mình đã từng có 1 người chồng rất chăm chỉ, tận tụy, biết cùng vợ san sẻ việc nhà". Như không tin vào mình, tôi nhéo vào vai anh, một cảm giác rất thật, còn anh thì nhìn nói "Sao phải nhéo, anh thật mà". Rồi anh nói dõng rạc "Em phải biết buông bỏ, cái đầu đừng phán xét nữa, hãy đập bể nó ra, vặn từng chi tiết ra mà giải phóng khỏi tâm trí mình" "Hãy đập bể nó ra" - và anh đưa tay vặn gẫy cái răng của tôi.
...
Tôi bừng tỉnh...
Trên con đường dài tôi thấy SH dẫn đường, mình đang bước đi cùng đoàn người và gặp anh cũng đang bước đi. Tôi cùng sánh vai bên anh nhưng anh bảo "Hãy tự đi một mình" và chúng tôi rời xa nhau, cả hai cùng sải bước tự tin...
------------------------
Đến hôm nay tôi mới chợt nhận ra trong giấc mơ của mình những cái răng đau vẫn xuất hiện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét