Trước đây mình rất hay làm thơ, viết văn... có những bài thơ viết ra vội vàng và cũng vội vàng bỏ đi - với cái lí do cũng lãnh nhách là "tôi nay ở trọ trần gian" - không nhà cửa, lang thang kiếp "sáng nợ tiền cơm, lụi tiền nhà". Giờ thì nhà đã có, gia đình êm ấm nhưng cái tâm hồn thơ ca ngày xưa nó cũng bay đi đâu mất. Có lẽ các cụ ngày xưa có lý khi chọn cuộc sống đạm bạc, thậm chí là phong trần để nuôi dưỡng tâm hồn thơ ca... Mà có lẽ cũng không phải, phải chăng là mình đã bị cuộc sống cuốn đi rồi quên đường trở về...
Giờ đọc lại những vần thơ xưa, thấy nó khó hiểu và ngô nghê... phải chăng ngày ấy tâm hồn mình nó cũng đang chất chứa, khó hiểu và ngô nghê như thế:
Em cứ bước đi
trên con đường
mà đã bao lâu
rong ruổi kiếm tìm
Cái trôn ốc xoáy sâu
và đường thẳng vô hình
Với điểm cắt tưởng chừng đếm được
có chu kỳ, có tính toán thời gian.
Than ôi!
Tìm đâu thấy, tính đâu ra
Bởi
Thẳng mà không thẳng,
cong mà chẳng cong,
cắt mà không cắt
đi mà chẳng đi,
Nhưng em cứ "đi"
phá tung tất cả,
dẹp bỏ, tung hê
hỉ hả cười,
đau đớn khóc.
Rồi tại điểm cuối
lặng im hoà mình,
Biển cười mênh mông
----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét